Chương trước
Chương 1872 : Đạp dòng sông thời gian, thành Thiên mệnh thánh, mở vạn thế thái bình! [ xong ]  
Chương 1862 : Không thể điều tiết, gọi bốn thánh, lâm thiên địa, tru vạn tộc(2)   Chương 1863 : Không thể điều tiết, gọi bốn thánh, lâm thiên địa, tru vạn tộc(3)   Chương 1864 : Không thể điều tiết, gọi bốn thánh, lâm thiên địa, tru vạn tộc(4)   Chương 1865 : Một trận chiến bình vạn tộc! Mở ra huy hoàng cuối cùng! Áp bách xưa nay chưa từng có!   Chương 1866 : Một trận chiến bình vạn tộc! Mở ra huy hoàng cuối cùng! Áp bách xưa nay chưa từng có!(2)   Chương 1867 : Một trận chiến bình vạn tộc! Mở ra huy hoàng cuối cùng! Áp bách xưa nay chưa từng có!(3)   Chương 1868 : Một trận chiến bình vạn tộc! Mở ra huy hoàng cuối cùng! Áp bách xưa nay chưa từng có!(4)   Chương 1869 : Đại đạo Thanh Liên, thanh trọc nhị khí, sông dài thời gian, đánh cược một lần cuối cùng   Chương 1870 : Đại đạo Thanh Liên, thanh trọc nhị khí, sông dài thời gian, đánh cược một lần cuối cùng(2)   Chương 1871 : Đại đạo Thanh Liên, thanh trọc nhị khí, sông dài thời gian, đánh cược một lần cuối cùng(3)   Chương 1872 : Đạp dòng sông thời gian, thành Thiên mệnh thánh, mở vạn thế thái bình! [ xong ]   Chương 1873 : Đạp dòng sông thời gian, thành Thiên mệnh thánh, mở vạn thế thái bình! [ xong ](2)   Chương 1874 : Đạp dòng sông thời gian, thành Thiên mệnh thánh, mở vạn thế thái bình! [ xong ](3)   Chương 1875 : Đạp dòng sông thời gian, thành Thiên mệnh thánh, mở vạn thế thái bình! [ xong ](4)   Chương 1876 : Đạp dòng sông thời gian, thành Thiên mệnh thánh, mở vạn thế thái bình! [ xong ](5)   Chương 1877 : Đạp dòng sông thời gian, thành Thiên mệnh thánh, mở vạn thế thái bình! [ xong ]--(6)  
setting
Chương sau

 

Thời gian thấm thoắt qua nhanh.

Từ khi năm tộc bị diệt.

Nháy mắt đã trôi qua thời gian ba tháng.

Bởi vì Thiên Đạo hiện than mà ba tháng qua, có thể nói là lòng người bàng hoàng. Cho dù Cố Cẩm Niên ra mặt, cũng khó có thể áp chế nội tâm sợ hãi của thế nhân.

Dù sao đối với thương sinh đại thế mà nói, bọn họ chỉ còn có ba năm sinh mệnh nên mọi người phải điên cuồng, cũng có người hoàn toàn từ bỏ tất cả, thanh thản ổn định đi hưởng thụ nhân sinh.

Đối mặt với tình cảnh như vậy, vương triều Đại Hạ cùng vương triều Trung Châu, liên hợp văn cung Đại Hạ cùng nhau trấn an lòng người, chế định các loại kế hoạch, do Cố Cẩm Niên tự mình ra mặt, cuối cùng mới áp chế lại một phần khủng hoảng.

Mà giờ khắc này.

Vương triều Đại Hạ.

Đã mấy năm kinh đô chưa có tuyết rơi, đột nhiên rơi xuống một trận tuyết trắng xóa.

Tuyết trắng bao trùm toàn bộ kinh đô, khiến cho thiên địa một mảnh trắng xóa, có được vẻ đẹp khó nói nên lời.

Bên trong phủ Quốc công.

Cố Cẩm Niên mặc một bộ bạch y đơn bạc, đứng lặng yên bên mặt hồ nhìn chăm chú vào cảnh tuyết rơi.

Ba tháng qua, trừ lúc cần thiết phải ra mặt thì hắn đều đợi trong nhà. Thứ nhất là bầu bạn cùng người nhà của mình. Thứ hai là thực sự muốn buông lỏng một đoạn thời gian.

Toàn bộ phủ Quốc công lộ ra vẻ như náo nhiệt thường ngày. Mấy vị thúc thúc không có việc gì làm thì đều đến tìm Cố Cẩm Niên uống rượu làm vui.

Mà Cố Cẩm Niên cũng không khác người, thường xuyên kêu gọi bằng hữu, hảo hữu lúc trước ở thư viện Đại Hạ đều được hắn gọi tới, vui quên cả trời đất.

Nhưng dù như thế, tất cả mọi người cũng biết rõ, từng thời khắc trôi qua, Cố Cẩm Niên đều gặp phải áp lực to lớn trong lòng.

Tính mạng của toàn bộ đại thế đều đang ở trong tay hắn. Nếu như hắn thất bại, thương sinh đại thế sẽ phải chôn vùi cùng hắn. Áp lực như vậy, có mấy người có thể giữ vững bình tĩnh?

"Hô."

Thở ra một hơi hàn khí, Cố Cẩm Niên nội liễm tu vi của mình, khiến cho mình ở vào trạng thái người thường, cho nên vẫn có thể cảm nhận được rét lạnh như cũ.

Tuyết trắng như lông ngỗng rơi vào trên người, dần dần hóa thành nước tuyết, nhưng rất nhanh lại bị bốc hơi.

Bên cạnh đốt lên mấy cái lò, có thể tùy thời cung cấp cho Cố Cẩm Niên sưởi ấm.

"Bạch Tuyết khước hiềm xuân sắc vãn, cố xuyên đình thọ tác phi hoa."

Vô cùng đơn giản đọc lên một bài thi từ, ánh mắt Cố Cẩm Niên lại một lần nữa khóa chặt ở giữa hồ.

Cũng vào lúc này, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Là Cố lão gia tử.

"Lần trước lúc nhìn thấy tuyết chính là năm năm trước."

"Lúc đó ở trong mắt gia gia, con vẫn còn là con nít."

"Không hề nghĩ tới lần này nhìn thấy tuyết, con đã trở thành người đỉnh thiên lập địa, gánh vác vận mệnh thương sinh."

"Cẩm Niên à, có đôi khi gia gia thật sự cảm thấy tất cả giống như nằm mơ, Cố gia chúng ta làm sao xuất hiện được một kỳ tài ngút trời như ngươi chứ."

Giọng của Cố lão gia tử vang lên. Ông ấy đứng ở bên cạnh Cố Cẩm Niên, nói một vài câu thổn thức.

"Vẫn là cữu cữu dạy thật tốt."

Nghe lời của lão gia tử, Cố Cẩm Niên không khỏi mỉm cười, nói ra suy nghĩ của mình.

Lời vừa nói ra, Cố lão gia tử sững sờ, sau đó nhịn không được cười ha ha, tất nhiên ông ấy nghe ra ý tứ những lời này của Cố Cẩm Niên rồi.

"Nếu như cữu cữu con ở đây, lời này của con có thể khiến cho ngài ấy cười mười năm."

"Cẩm Niên à."

"Trong nhân thế này mỹ cảnh nhiều lắm, con ở nhà đợi đã đủ rồi. Nếu muốn đi ra ngoài thì cứ đi ra thôi."

"Gia gia không nỡ rời xa con, phụ mẫu con cũng không nỡ rời xa con nhưng người Cố gia đều hiểu rõ lí lẽ, biết rõ con hiếu thuận, nhưng muốn làm cái gì thì cứ đi làm cái đó đi, ở nhà buồn bực thì ra được cái gì."

Cố lão gia tử lên tiếng.

Khoảng thời gian này, ông ấy đã phát hiện Cố Cẩm Niên thỉnh thoảng nhìn tuyết, cũng biết Cố Cẩm Niên xoắn xuýt cái gì.

Cố Cẩm Niên cũng không nắm chắc sau ba năm nữa có thể cứu vớt thương sinh, cho nên hắn vẫn ở nhà, muốn ở bên cạnh mọi người, làm như vậy cũng coi như là có lòng tận hiếu.

Nhưng ông ấy càng thêm biết là Cố Cẩm Niên không nguyện ý làm như vậy, cũng không muốn làm như vậy, hắn vẫn muốn vì thiên hạ thương sinh đi tranh đấu một lần sau cùng.

Chỉ là trong trăm việc thiện, chữ hiếu làm đầu. Đã đến bước đường này, nếu như còn không bầu bạn bên cạnh phụ mẫu, ở bên cạnh người nhà, ít nhiều cũng có chút khó nói nổi.

Mà tộc nhân cũng không nỡ để Cố Cẩm Niên rời đi. Cho nên ở thời điểm này Cố lão gia tử đứng ra, chủ động để Cố Cẩm Niên rời đi, đi làm việc mình muốn làm.

Nghe lời của lão gia tử, Cố Cẩm Niên cũng lập tức hiểu rõ tâm ý của đối phương.

Hắn có chút cảm động, chỉ là rất nhiều lời không cần phải nói mà cả hai đều hiểu.

"Gia gia."

"Tôn nhi sẽ không để cho Cố gia mất mặt."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, lời Cố lão gia tử nói khiến cho hắn yên tâm buông bỏ chút ràng buộc sau cùng trong lòng.

Hắn muốn ra ngoài.

Đi xem cảnh đẹp một lần sau cùng, gặp mọi người cuối cùng một lần.

Làm xong tất cả, hắn sẽ bước vào dòng sông thời gian, làm đấu tranh sau cùng.

"Được."

"Đi thôi."

Cố lão gia tử vỗ vỗ bả vai Cố Cẩm Niên, ngay sau đó lại tiếp tục lên tiếng.

 

Chương trước
Chương 1872 : Đạp dòng sông thời gian, thành Thiên mệnh thánh, mở vạn thế thái bình! [ xong ]  
Chương 1862 : Không thể điều tiết, gọi bốn thánh, lâm thiên địa, tru vạn tộc(2)   Chương 1863 : Không thể điều tiết, gọi bốn thánh, lâm thiên địa, tru vạn tộc(3)   Chương 1864 : Không thể điều tiết, gọi bốn thánh, lâm thiên địa, tru vạn tộc(4)   Chương 1865 : Một trận chiến bình vạn tộc! Mở ra huy hoàng cuối cùng! Áp bách xưa nay chưa từng có!   Chương 1866 : Một trận chiến bình vạn tộc! Mở ra huy hoàng cuối cùng! Áp bách xưa nay chưa từng có!(2)   Chương 1867 : Một trận chiến bình vạn tộc! Mở ra huy hoàng cuối cùng! Áp bách xưa nay chưa từng có!(3)   Chương 1868 : Một trận chiến bình vạn tộc! Mở ra huy hoàng cuối cùng! Áp bách xưa nay chưa từng có!(4)   Chương 1869 : Đại đạo Thanh Liên, thanh trọc nhị khí, sông dài thời gian, đánh cược một lần cuối cùng   Chương 1870 : Đại đạo Thanh Liên, thanh trọc nhị khí, sông dài thời gian, đánh cược một lần cuối cùng(2)   Chương 1871 : Đại đạo Thanh Liên, thanh trọc nhị khí, sông dài thời gian, đánh cược một lần cuối cùng(3)   Chương 1872 : Đạp dòng sông thời gian, thành Thiên mệnh thánh, mở vạn thế thái bình! [ xong ]   Chương 1873 : Đạp dòng sông thời gian, thành Thiên mệnh thánh, mở vạn thế thái bình! [ xong ](2)   Chương 1874 : Đạp dòng sông thời gian, thành Thiên mệnh thánh, mở vạn thế thái bình! [ xong ](3)   Chương 1875 : Đạp dòng sông thời gian, thành Thiên mệnh thánh, mở vạn thế thái bình! [ xong ](4)   Chương 1876 : Đạp dòng sông thời gian, thành Thiên mệnh thánh, mở vạn thế thái bình! [ xong ](5)   Chương 1877 : Đạp dòng sông thời gian, thành Thiên mệnh thánh, mở vạn thế thái bình! [ xong ]--(6)  
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.12665 sec| 2434.398 kb